Tu La Vũ Thần

Chương 47: Bữa tối ấm áp


- Còn việc này nữa, Kiếm Đạo Minh cũng sẽ không tìm người nhà của ta gây phiền toái nữa chứ?

Sở Phong cũng không lo lắng cho mình, hắn chỉ là không yên lòng cho bọn người Sở Nguyệt.

- Việc này thì ta không chắc, bởi vì Kiếm Đạo Minh cũng giống như là Lưu Minh vậy, đơn thuần là bọn chúng chỉ là đồng minh rác rưởi, đơn thuần ỷ vào người chống lưng phía sau thôi, nhưng mà tất nhiên là bọn chúng cũng có thực lực. Tuy nhiên nếu bọn chúng dám gây sự với ngươi thì Dực Minh ta sẽ khiến cho bọn họ biết ai mới là đồng minh mạnh nhất trong nội môn.

Nói xong những lời này thì Tô Mỹ lại đầy sức sống rời khỏi, có thể thấy được lòng dạ của nha đầu này quả thực cũng không xấu.

- Cuối cùng thì Dực Minh có thực lực như thế nào chứ?

Sở Phong nhìn huy chương trong tay, trong lòng dâng lên một chút rung động.

Hắn có thể từ lời nói vừa rồi của Tô Mỹ mà suy đoán Dực Minh cũng không xem Kiếm Đạo Minh là gì cả, từ đó cũng đủ thấy Dực Minh này thật sự không đơn giản.

Sau khi Sở Phong đeo huy chương Dực Minh lên ngực thì hắn cố tình đi dạo một vòng lớn trong nội môn. Về phần mục đích thì hiển nhiên là muốn người ta biết hắn chính là thành viên của Dực Minh, để cho Kiếm Đạo Minh không hạ thủ với người nhà của hắn.

- Mau nhìn kìa, đó không không phải là Sở Phong sao?

- Hắn chính là Sở Phong, cái tên thiếu niên đã san bằng Lưu Minh ghê gớm kia, hơn nữa còn phế bỏ Lưu Mang lão nhị sao?

- Chính là hắn, chân thực nghìn vạn lần, bởi vì lúc ấy, ta cũng có mặt mà. Ta tuyệt đối không nhận lầm đâu.

- Nhưng mà không phải là hắn đã bị những trưởng lão của Hình Phạt Đường bắt đi rồi sao? Làm sao có thể bình yên vô sự mà xuất hiện ở nơi này chứ?

- Khoan đã, các ngươi mau nhìn ngực của hắn đi, huy chương đó không phải là dấu hiện của Dực Minh sao? Hắn đã gia nhập Dực Minh rồi!

- Hắn đã từng từ chối lời mời gia nhập Dực Minh trước mặt mọi người, sao hôm nay lại gia nhập Dực Minh chứ, hơn nữa hắn còn tránh được sự trừng trị của Hình Phạt Đường. Không biết là gia thế của hắn đến tột cùng cao đến đâu chứ?

- Thảo nào, thảo nào, khó trách hắn dám làm ra chuyện như vậy với Lưu Mang. Tên Sở Phong này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, sau lưng hắn nhất định có thế gia vọng tộc chống lưng. Sau này tuyệt đối đừng đắc tội người này.

Sở Phong đi trên đường thì những người nhận biết Sở Phong liên tục kinh hô, đám người này không chỉ xúc động về thực lực của Sở Phong mà còn còn suy nghĩ sâu xa đến thế lực sau lưng Sở Phong.

Sở Phong nghênh ngang đi dạo rất lâu, trong khoảng thời gian đó hắn cũng gặp không ít thành viên Kiếm Đạo Minh, nhưng mà không người nào ra tay với hắn, đủ thấy thân phận thành viên của Dực Minh quả thực có không ít tác dụng.

Khi Sở Phong trở về phủ đệ của mình, phát hiện bên trong phủ đệ vẫn sáng đèn, ở trước cổng có không ít thân ảnh đi qua đi lại, từ khí tức phát ra, hắn có thể phân biệt được bọn họ chính là đám người của Sở Uy.

- Sở Uy đại ca! Sao mọi người lại ở chỗ này?

Thấy mặt mũi của đám người của Sở Uy đều sưng húp, toàn thân đều quấn băng vải lại không ở phủ đệ của mình dưỡng thương mà ngược lại còn quanh quẩn ở chỗ này, Sở Phong không thể hiểu được.

- Sở Phong đệ à! Cuối cùng đệ đã trở lại rồi, thật tốt quá, đệ không có việc gì, tốt quá...

- Sở Phong đệ mau vào đi, tất cả mọi người đang đợi đệ đó.

Đám người Sở Uy nhìn thấy Sở Phong thì đều thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, bọn họ cũng không nói thêm gì, trên mặt tràn đầy sự vui mừng lôi Sở Phong vào phủ đệ.

Sau khi cửa phủ đệ mở ra thì Sở Phong thấy Sở Nguyệt, Sở Tuyết, mọi người của Sở gia, ngay cả những thành viên khác của Sở Minh cũng đều đến.

Hơn nữa ở giữa đại điện có bày một cái bàn lớn chứa đầy cao lương mỹ vị, phần lớn đều là những món mà Sở Phong thích.

Về sau Sở Phong mới biết được, lúc hắn bị bắt đi thì đám người Sở Nguyệt lập tức chạy đến Trưởng Lão Đường, muốn cầu xin cho Sở Phong nhưng thiếu chút nữa đã bị bắt lại rồi.

May là Tô Nhu chạy đến, giúp bọn họ giải vây, đồng thời còn nói cho bọn họ biết, Sở Phong nhất định sẽ bình an trở về, bảo bọn họ chuẩn bị cao lương mỹ vị chờ Sở Phong quay về.

Đây không phải là lần đầu tiên Sở Phong ăn tối với người của Sở gia, nhưng lại là lần đầu tiên Sở Phong cảm nhận được sự ấm áp từ bữa cơm tối của gia tộc.

Tình cảm mà mọi người biểu lộ với hắn đều phát ra từ nội tâm, đều là tình cảm chân thành tha thiết nhất, mặc dù hơn phân nữa là bọn họ cảm kích Sở Phong đã cứu họ, nhưng Sở Phong rất thích loại đối đãi thật lòng thế này.
Sáng sớm hôm sau, Sở Phong rời giường thật sớm, hắn đem tất cả những thẻ bài mà hắn mới lấy hôm qua ra.

Hôm nay, hắn muốn cùng đám người Tô Mỹ đi thực thi nhiệm vụ thì những thẻ nhiệm vụ này đã không còn nhiều tác dụng với hắn, cho nên hắn dự định đem chúng trả về chỗ cũ.

Nhưng mới vừa đi ra không bao xa thì Sở Phong liền thấy được một thân ảnh, chính là Đoạn Vũ Hiên, người đã tranh đoạt thẻ nhiệm vụ với hắn hôm qua.

Giờ khắc này, trong lòng Sở Phong rất vui mừng, chỉ vào Đoạn Vũ Hiên, la lớn:

- Này, ngươi đứng lại!

Đoạn Vũ Hiên nghe thấy tiếng gọi này thì thân thể chợt run lên, khi hắn quay đầu lại xem xét thì hắn càng bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch.

Chuyện liên quan đến Sở Phong đã được truyền khắp nội môn, Đoạn Vũ Hiên đương nhiên cũng biết, cho nên hắn rất sợ Sở Phong.

Nhất là nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, bản thân mình từng bất kính với Sở Phong, hắn sợ là Sở Phong sẽ lại tìm hắn gây sự, cũng bởi vì chuyện này mà cả đêm qua hắn sợ đến không ngủ được.

Mà bây giờ lại gặp Sở Phong, hắn quả thực rất sợ, sợ đến hai chân mềm nhũn. Ngay cả Lưu Mang mà Sở Phong còn dám bóp nát của quý của người ta thì hắn thật sự không biết là Sở Phong sẽ làm gì với hắn.

Ngay lúc Sở Phong đi tới trước mặt Đoạn Vũ Hiên, không ngờ Đoạn Vũ Hiên lại thở phù phù một tiếng rồi quỳ trên mặt đất, đồng thời còn lấy vẻ mặt vô cùng thống khổ mà nói với hắn:

- Sở Phong đại ca, tiểu đệ có mắt như mù không nhìn thấy Thái Sơn, cho nên hôm qua mới dám xung đột với huynh, cầu xin huynh đại nhân không trách cứ tiểu nhân, bỏ qua cho tiểu đệ một lần đi.

- Hả? Tên này còn nhớ chuyện hôm qua sao?

Sở Phong không nói gì, cầm cái túi trên tay đưa cho Đoạn Vũ Hiên, sau đó cười hì hì nói:

- Đoàn huynh, nếu như không ngại thì có thể giúp ta đem những thứ này trả về Nhiệm Vụ Đường được không?

- Ừ! Ngươi kêu ta là vì chuyện này?

Đoạn Vũ Hiên lúng túng nhận lấy cái túi, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng.

- Thực ra thì ta chủ yếu muốn nói cho ngươi biết, trong này có nhiệm vụ ngươi vừa ý, phiền ngươi rồi!

Sở Phong vỗ vỗ vai Đoạn Vũ Hiên rồi chắp tay sau lưng rời khỏi.

Đoạn Vũ Hiên chớp chớp mắt nhìn Sở Phong rời đi, lại nhìn những người vây xem đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm mình, Đoạn Vũ Hiên thầm mắng một tiếng:

- Con mẹ nó, ta bị lừa rồi.

Căn cứ theo giao hẹn với Tô Mỹ, Sở Phong trở về thay một bộ thường phục, sau đó rời khỏi Thanh Long Tông đi đến một ngôi miếu hoang trước buổi trưa.

Sở Phong còn chưa bước vào miếu hoang, thông qua Tinh Thần Lực đã cảm ứng được có bảy người.

Sau khi tiến vào miếu hoang, quả nhiên là có bảy thiếu niên thiếu nữ, trong số bảy người này Sở Phong biết ba người: một người là Tô Mỹ; hai người kia chính là Long Hổ huynh đệ.

Tuy nhiên bốn người còn lại Sở Phong cũng không nhận biết được thực lực của bọn họ, nhưng từ tướng mạo thì Sở Phong đoán cả bốn người đều không phải là thanh niên đồng lứa bình thường.

Một đôi nam nữ đang không coi ai ra gì mà thản nhiên ân ái, bọn họ sợ rằng là người ta không biết mình là tình nhân đến vậy sao?

Tuy nhiên điều đáng nhắc tới chính là người thiếu niên kia lại mặc một trường bào màu hồng, hơn nữa trên trường bào còn vẽ rất nhiều hoa đào, giống như người biến thái vậy.

Ngược lại, thiếu nữ kia lại có vẻ dương cương, chỉ có điều khuôn mặt thì lại rất thực nữ. Mặc dù không khuynh quốc khuynh thành như Tô Mỹ nhưng cũng tạm coi là một mỹ nữ.

Ngoại trừ đôi tình nhân này thì bên cạnh còn có một gã thiếu niên mặc bạch y, khuôn mặt xinh đẹp, mắt to mày rậm. Sau khi hắn nhìn thấy Sở Phong thì gật đầu cười, nhìn có vẻ rất hiền lành.

Mà gã nam tử mặc y phục màu lam còn lại lại vừa vặn tương phản, hắn vừa nhìn thấy Sở Phong thì đầu tiên là khinh bỉ liếc Sở Phong một cái, sau đó lại hừ một cái rồi bĩu môi, tựa như là hắn có thâm cừu đại hận gì với Sở Phong vậy.